[CUỘC THI VIẾT FAMILY & TÔI] _FAMILY – KHOA NHI & TÔI

Hai năm nhiều cảm xúc
Tôi và FAMILY
Những kỉ niệm đẹp nhất
Dĩ nhiên, với khoa Nhi

Ban đầu chung Sản, Ngoại
Trải qua lắm gian nan
Mới được như hiện tại
Thành một khoa đàng hoàng

Giờ bỗng dưng nhìn lại
Mình đang ngồi nơi đây
Hẳn có duyên thực sự
Với những con người này

Dù mỗi ngày đều phải
Chịu khủng bố tinh thần
Phải “Dạ thưa mấy chị,
Cho em được yên thân”

Xung quanh toàn yêu quái
Lúc nào cũng xôn xao
Chẳng nể nang giữ kẽ
Buôn đủ chuyện tào lao

Người đập bàn ra lệnh
Kẻ chọc ghẹo cười đùa
Hỏi: Ai lớn, ai nhỏ?
Ai mới là trưởng khoa?

Nói để vui đôi chút
Nghĩ lại cảm thông hơn
Với muôn vàn khó nhọc
Việc chăm sóc trẻ con…

Ngoài ít giờ rảnh rỗi,
Tất bật đến trắng đêm
Hết ho, rồi lại sốt
Rồi nôn, ỉa, khóc, rên…

Ngồi còn chưa ấm chỗ
Chuông đã réo liên hồi
Vội chạy qua, vỡ lẽ:
“Cháu bấm giỡn cô ơi”

Miếng ăn vừa đến miệng
Là một lọ đưa sang:
“Để chỗ nào cô nhỉ
Cháu mới đi, phân vàng…”

Soi vein và lấy máu
Xoay xở suốt hồi lâu
Trẻ thì quá mũm mĩm
Bố mẹ cứ càu nhàu

Gặp phải nhà nóng tính
Đường dây nóng như chơi
“Cho tôi gặp giám đốc
Con tôi là con trời”

Mới yên được một lúc
Xét nghiệm phản hồi lên:
“Em ơi không đủ mẫu
Chịu khó lấy lại nghen”.

Có giảm sức chiến đấu
Có mệt tí chẳng sao
Dịch tự truyền, còn thuốc
Mình tự tiêm cho nhau

Dù gì đi chăng nữa
Y lệnh vẫn phải xong
Dù chân đi khập khiễng
Dù tay còn dính băng

Rồi mẹ thì bệnh viện
Con ở nhà lại đau
Mẹ con mình cùng trực
“Con ơi, cố lên nào…”

Thót tim nghe báo động:
“Mấy đứa mau dọn liền
Ông CEO chuẩn bị xuống
Bà giám sát sắp lên”

Rộn ràng lau với xếp
Được “tuần tra”, “tham quan”:
“Trừ đôi chỗ sai sót
5S khá chu toàn”

Thoát thẻ vàng, thẻ đỏ
Là nhẹ nhõm thở phào
Nhìn nhau mà chợt thấy
Cuộc đời vẫn đẹp sao.

Điều dưỡng nhiều vất vả
Bác sỹ chẳng khá hơn
Bao nỗi lo thường trực
Bên cạnh chuyện chuyên môn

Không may bị xuất toán,
Cắt giảm thưởng kinh doanh,
Bệnh nhân có ý kiến
Lên forum giải trình

Điều trị vừa mới đỡ
Lòng vẫn thấy bất an:
“Họ ứng tiền chưa đủ
Coi chừng họ chạy làng…”

Có những ngày cao điểm
Đi không biết mỏi chân
Một, sáu, bảy, tám, chín
Nhi chiếm hết mấy tầng

Người lớn cần tịnh dưỡng
Nhức đầu với gãy xương
Nằm chung một lũ nhóc
“Ôi trời ơi là ồn…”

Đêm trực dài mất ngủ
Lang thang xuống rồi lên
Sơ sinh gọi đón bé
“Ok, có mặt liền”

“Bác ơi, khoa bệnh nặng
Cấp cứu cũng mới kêu”
Xuống trễ mất bảy phút
Bệnh nhân đi mất tiêu.

Giao ban CEO thông báo:
“Doanh thu tháng này tăng
Chạm tới ngưỡng kỉ lục
Lương thêm được đôi phần”

Chưa kịp mừng, nghe tiếp:
“Khoa Nhi bị phạt tiền
Medical report
Mười lăm triệu thăng thiên”

Là còn chưa kể đến
Lỗi slot phạm quy
“Ngồi slot tối thiểu
Sao ông dám bỏ đi?”

Mọi việc đều hăng hái
Hết mình chơi với thi
Chẳng bao giờ trao giải
Nghe gọi đến “Khoa Nhi”

Cuối năm xin chia sẻ
Những nỗi niềm của khoa
Chút vui xin giữ lại
Muộn phiền thôi cho qua

Đối mặt nhiều áp lực
Và đầy rẫy rủi ro
Động viên nhau cùng bước
Mình sẽ càng tiến xa

Lỗi hôm nay người gặp
Chắc không đến lượt mình?
Rộng lòng để tha thứ
Cẩn thận chớ coi khinh

Còn gặp nhau còn quý
Bây giờ mình ngồi đây
Tương lai khó đoán trước
Ai biết chuyện sau này?

Chúng ta ai cũng vậy
Làm việc để mưu sinh
Nhưng cũng cần học cách
Sống như một gia đình

Anh chị em đôi lúc
Có giận dỗi là thường
Hãy cùng nhau chung sống
Chan hoà hiểu và thương…

Ths. Bs Nguyễn Thành Trung
Phó khoa Nhi