Đà Nẵng, ngày… tháng… năm…
Tháng 10 về, những con đường không còn sắc phượng đỏ, cũng không còn màu tím mộng mơ của nhánh bằng lăng vào hạ nữa. Tiết trời thu đơn giản là một chút xuyến xao chuyển mùa, những tia nắng nhè nhẹ, len lỏi qua đám mây trắng thả trôi theo chiều gió. Mẹ đã từng nghĩ tháng năm thanh xuân rực rỡ như cơn mưa rào mang một xúc cảm gọi là bâng khuâng. Con à, thế gian mênh mông, lòng người vô định, đôi chân ba mẹ đã đi khắp nơi với niềm hy vọng một ngày được nghe tiếng con khóc. Con biết chăng, trên chặng đường mẹ đi, có đôi lần mệt mỏi, muốn gục ngã, để rồi không ít lần mẹ dừng chân và ngẫm về chuyện đời, chuyện đã qua, mẹ lại càng muốn gặp con – thiên thần của mẹ!
30 năm trôi qua với bao hoài bão, bao ước mong nhưng có lẽ ngày hôm nay điều mẹ mong ngóng nhất chính là được làm gì đó cùng con, mặc dầu con chưa thể đến bên vòng tay ba mẹ. Hôm nay hãy cho phép mẹ dùng từ MẸ thiêng liêng để viết lá thư này gửi đến con, con nhé!
Đôi lần, mẹ thức giấc trong đêm, mường tượng ngày mẹ con mình gặp nhau, ngày con hiện diện trên cõi đời này, không biết mẹ sẽ hạnh phúc nhường nào. Bất giác mẹ mỉm cười, có lẽ mẹ sẽ khóc, đó chắc chắn là những giọt nước mắt hạnh phúc. Khi mẹ ngồi viết những dòng này cho con, mẹ cũng đang nhìn lại chặng đường tìm con của mình, cuộc sống của mẹ vốn dĩ không bằng phẳng, bao năm với bao sóng gió bập bềnh đến bên đời mẹ. Con có hay, ngày mẹ cầm trên tay kết quả chẩn đoán mẹ mắc hội chứng buồng trứng đa nang nên khả năng đậu thai kém từ Bác sĩ, lúc đó, mẹ lạc lõng mất phương hướng con à! Mẹ trở nên trầm lặng, yếu đuối hơn bao giờ hết. Những ngày tháng đó, mẹ đi từ bệnh viện này đến bệnh viện khác, có những lúc những tưởng con đến gần mẹ lắm, nhưng rồi mẹ lại vụt mất con. Mẹ đã tủi thân, mẹ trách số phận sao bất công với mình quá. Cuộc sống đẩy mẹ vào những cú ngã hữu hình mà không cho mẹ lấy một niềm an ủi nhỏ nào. Và rồi bằng một cái duyên nào đó, mẹ tìm đến Đơn vị hỗ trợ sinh sản IVFMD – FAMILY, tại đây mẹ được các y bác sĩ điều trị, tư vấn kỹ lưỡng và động viên tinh thần…mẹ càng có niềm tin vào ngày con cất tiếng khóc đầu đời bên mẹ hơn.
Con biết không, rồi vết thương nào cũng sẽ được xoa dịu, bằng cách này hay một cách khác những vết thương sẽ được cuộc đời an ủi, mẹ chắc chắn điều đó…Trong những năm tháng thật sự buồn của mẹ, chính những nỗi đau đã giúp mẹ trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Cuộc sống này rộng lớn lắm con ơi!
Hạnh phúc và khổ đau luôn cận kề nhau và chúng có thể thay thế nhau bất kỳ lúc nào nhưng điều đó đôi khi lại hoàn toàn phụ thuộc vào cách mình nhìn nhận cuộc sống này ra sao. Có cơn gió mùa thu luồn qua khe cửa, lá vàng, tiết trời se lạnh và… mẹ vẫn vững tin trên con đường tìm con, vẫn hy vọng một ngày không xa mẹ sẽ hát ru lời ru đưa con vào giấc ngủ như cách ngoại hay làm khi mẹ còn ấu thơ:
À ơi à ơi, trưa hè bên chiếc võng đưa
Mẹ ru con ngủ giữa trưa bóng tròn…
—
Bài viết dựa trên câu chuyện của một cặp vợ chồng mong con đang điều trị tại Đơn vị Hỗ trợ sinh sản IVFMD – FAMILY.
Gửi đến những cặp vợ chồng mong con, đang kiếm tìm tiếng khóc trẻ thơ. Dẫu đoạn đường có nhiều chông gai, có dài thì hãy bước tiếp, hãy luôn tin rằng vào một ngày không xa trái ngọt sẽ đến. Ai đó đã nói rằng, còn niềm tin là còn đường, còn mục tiêu là còn phương hướng.
Ươm mầm những ước mơ
Về một mầm sống mới
Bạn ơi! đừng bỏ cuộc
Có tôi đây, bên đời.
Fulfill your hope! – IVFMD FAMILY
Chuyên viên phôi học. Lê Thị Bích Liên
IVFMD FAMILY, BV Đa khoa Gia Đình, Đà Nẵng.