Với mỗi người, ngôi nhà là tổ ấm yêu thương, là nơi những người thân yêu cùng ta dựng xây hạnh phúc riêng. Nhưng có một ngôi nhà nữa, ngôi nhà rất kỳ lạ, đầy tình thân ái và vô cùng đặc biệt với tôi. Ngôi nhà đó là niềm tin và giấc mơ của biết bao thế hệ đã và đang gắn bó, ngày đêm miệt mài lao động tạo nên những giá trị vĩnh hằng. Đó là FAMILY, ngôi nhà chung của chúng tôi, niềm tự hào của chúng tôi.
Ngày mới bước chân về bệnh viện, tôi còn lơ ngơ lắm, giống như chú gà con vừa mới nở, giương đôi mắt tròn xoe ngắm nhìn thế giới mới đang trải ra trước mắt. Thật là khác lạ! Những gì xảy ra ở đây làm tôi thực sự ngỡ ngàng.Điều này chưa từng xảy ra ở những bệnh viện mà tôi từng đi qua.
Ở đây, các bác sỹ thăm khám rất tận tình.Các bạn điều dưỡng làm việc luôn tay, luôn chân.Các bạn tiếp tân không ngớt đi lên đi xuống để hỗ trợ người bệnh đến khám nhưng trên môi luôn rạng rỡ nụ cười. Cứ như thể họ không cảm thấy mệt hoặc giả họ đã hoàn toàn quên mất rằng mình đang tồn tại như một thực thể của tự nhiên. Lúc đó, cảm xúc trong tôi là sự thán phục và ngưỡng mộ vô cùng.
Tôi nhanh chóng bị cuốn vào công việc của một nhân viên tập sự. Ngày đầu tiên giống như một cơn ác mộng, tôi choáng váng với khối lượng công việc khổng lồ. Đôi tay gõ bàn phím không ngớt. Miệng nói đến khô cả cuống họng. Mắt lúc nào cũng căng ra vì màn hình máy tính. Não bộ gồng gánh một lượng dữ liệu khổng lồ về cách sử dụng phần mềm, quy trình làm việc, các quy định, thủ tục hành chính, bảo hiểm… Nhìn những người đồng nghiệp vẫn tỉnh queo như không, tôi tự trấn an bản thân, rằng mình cũng làm được… Mình có thể làm được và làm tốt.
Những ngày sau, tôi phát hiện ra mình hoàn toàn theo kịp mọi người. Bí mật nằm ở chỗ, những người đồng nghiệp của tôi làm việc vì đam mê và họ say trong công việc. Hoàn toàn không thấy mệt. Tôi cũng vậy. Tôi quên đi thời gian, không gian, quên đi những khó khăn, vất vả. Trong tôi lúc đó hừng hực khát khao cống hiến để bản thân mình thực sự trở thành một tế bào của FAMILY.
Chúng tôihỗ trợ nhau hết sức để hoàn thành công việc được giao một cách tốt nhất, để mỗi khi CEO và các giám sát đi ngang qua, chúng tôi tự hào rằng: Đội của chúng tôi không làm ban lãnh đạo thất vọng.
Chưa bàn về vấn đề chuyên môn, hãy nhìn cách các bạn điều dưỡng phối hợp với nhau một cách hoàn hảo, những cái cúi chào chuyên nghiệp và quyến rũ của các bạn lễ tân, những cái bắt tay đầy thiện cảm của các bác sỹ và người bệnh, tôi dám nói không một nơi nào tình cảm giữa con người với con người lại nồng nàn như ở FAMILY.
Những lời động viên và sự quan tâm tận tình của CEO luôn là chỗ dựa vững chắc cho tôi và các đồng nghiệp trong quá trình công tácvà học tập. Cùng là đồng nghiệp, chúng tôi tôn trọng nhau trên mọi phương diện nhưng luôn luôn trong tư thế sẵn sàng xả thân giúp đỡ nhau khi đồng đội cần. Tôi cảm nhận được một luồng sinh khí chảy tràn trong căn nhà chung này, vừa xoa dịu những mệt mỏi hằng ngày, vừa vỗ về động viên chúng tôi cùng nhau vượt qua những thử thách, cùng nhau tiến xa hơn nữa trên con đường khẳng định năng lực bản thân. Từ những bước đi chập chững, nay chúng tôi đã có thể cùng nhau bước những bước thật dài, thật chắc, thật mạnh mẽ.
Ngồi bên ly cà phê ngày Chủ nhật mưa tầm tã, tôi đang tự hào khoe với chúng bạn về những người đồng nghiệp mà tôi vô cùng yêu quý, về ngôi nhà chung chúng tôi đang cùng nhau vun vén mỗi ngày. Tôi nói với bạn tôi rằng: Tôi đang sống những ngày tháng vô cùng ý nghĩa và tôi cảm thấy mình được sống. Chính là như vậy!
Cuộc sống sẽ có ý nghĩa khi bạn sống không hổ thẹn với chính mình. Chúng tôi, những người con của FAMILY đã, đang và sẽ cùng nhau chinh phục những thách thức lớn, hấp dẫn.
Together, we’re going to the final destination!
Bác sỹ Nguyễn Đông Phi