Tôi là thông dịch viên
Và tôi làm việc ở bệnh viện
Nếu bạn không phải một trong những đồng nghiệp của tôi, tôi dám cá rằng bạn sẽ không kìm được mà thốt lên rằng: Thông dịch thì làm gì ở bệnh viện? Làm gì ở cái chốn mà khi nhắc đến, người ta chỉ có thể liên tưởng về các danh xưng như bác sỹ, y tá, người bệnh…? Và làm gì ở nơi mà không gian chỉ nhuộm sâu hai sắc màu Trắng – Xanh?
Tính đến lúc ngồi gõ những dòng này thì tôi làm việc ở bệnh viện cũng đã tròn 1 năm 1 tháng 28 ngày. (Không phải tôi tính toán chi li từng ngày đi làm như kiểu thiếu nữ háo hức đong đếm mỗi giây, mỗi phút hẹn hò đâu. Chả là tôi vừa mở lịch ra xem lại thôi).
Trước đó, tôi cũng như đa số mọi người. Thi thoảng có vào bệnh viện thăm người quen ốm đau hoặc hết sức thi thoảng cũng có đưa người thân đi khám. Bệnh viện đối với tôi, một cô gái chuyên ngành ngoại ngữ, đơn giản là khám và chữa, đơn giản là Trắng và Xanh.
Trắng thì hoàn toàn không vẩn đục. Chắc cũng vì lẽ đó mà màu trắng vẫn luôn được coi là sắc màu tinh khiết nhất.Còn xanh là màu mang lại cho người nhìn cảm giác dễ chịu nhiều hơn tất cả các màu sắc khác. Nó là sắc màu của sự yên bình.
Ngày ngày, dòng người tìm đến bệnh viện, tìm đến không gian Trắng – Xanh này với hy vọng rằng các vấn đề sức khỏe của mình sẽ nhanh chóng được giải quyết. Mọi người đến bệnh viện để mong tìm kiếm một sự yên bình giữa những gì tinh khiết nhất.
Còn tôi, đầu thu năm ngoái, tôi tìm đến bệnh viện mang theo hy vọng về cơ hội công việc, hy vọng về một tương lai mới.
Thời gian đầu ở bệnh viện, tôi choáng ngợp bởi sắc blouse trắng, tròn xoe mắt trước những bộ đồng phục mổ màu xanh đậm. Hàng ngày quan sát các Bác (sỹ), các Chị (điều dưỡng); tôi cảm thấy công việc của các Bác, các Chị sao mà đáng quý quá, sao mà vĩ đại quá. Một con-nhỏ-ngoại-ngữ “cùi bắp” như tôi mới thật nhỏ bé, thật vô dụng và thật đầy thiếu sót làm sao.
Thậm chí, tôi đã rất nhiều lần tự hỏi, liệu mình có chọn nhầm ngành làm rồi chăng? (Thực ra là nhầm thiệt vì tôi chuyên ngành ngoại ngữ mà). Nhưng rồi, sự tò mò khi được tiếp xúc một lĩnh vực hoàn toàn mới, cảm giác thú vị khi học được những thuật ngữ chuyên ngành khó nhằn sau ít lần vò đầu bứt tóc như tiếp thêm động lực để tôi không chọn lựa con đường từ bỏ. Tôi nghĩ, mình cần có trách nhiệm với lựa chọn của mình. Còn trẻ mà, ngại gì không thử nhỉ? (Với cả, tôi đã đặt bút ký hợp đồng rồi, kiểu không còn đường lùi ấy).
Và từ đó, bệnh viện như trở thành kho báu đối với tôi. Một kho báu nằm sâu không ngừng tỏa ra ánh vàng rực rỡ gọi mời tôi đến đào bới và khám phá. Đó chính là kho báu tri thức.
Rồi hơn một năm trôi qua, tôi tiếp xúc nhiều, quan sát nhiều, đồng thời cũng nhận ra nhiều điều.
Tôi thấy được màu trách nhiệm khi các bác sỹ lo cùng nỗi lo với người nhà bệnh nhân.
Tôi thấy được màu tận tụy trong tình thương của các chị điều dưỡng khi chăm sóc bệnh nhân đến từng miếng ăn giấc ngủ.
Tôi thấy được màu hy vọng khi gia đình thở phào nhẹ nhõm trước những tiến triển khả quan của bệnh nhân.
Tôi thấy được màu tình yêu mỗi lúc nhìn các anh chồng nắm chặt tay chị vợ bầu mũm mỉm xinh xinh dìu đi từng bước thật chậm.
Tôi thấy được màu hạnh phúc khi các ông bố bà mẹ khẽ ẵm trên tay thiên thần bé xíu nằm ngủ thật ngoan mặc kệ ngoài kia có ai ngắm nhìn, có ai cưng nựng.
Và hơn hết, tôi cảm nhận được sắc màu vui sướng nhuộm tràn bản thân mình khi thấy những bệnh nhân mà mình có cơ hội giúp đỡ ra về trong khỏe mạnh.
Có làm ở FAMILY mới biết, cảm giác thành tựu không phải là nhận được những lời cảm ơn từ người bệnh. Mà cảm giác thành tựu chính là khi bệnh nhân bảo với tôi rằng triệu chứng của họ đã đỡ, rằng bệnh của họ đã khỏi, rằng hiệu quả điều trị rất tốt. Những lúc như vậy, thế giới của tôi lại đầy màu nắng mới.
Tôi nghĩ, chính là từ khoảnh khắc ấy, từ khoảnh khắc mà FAMILY chấp nhận chào đón tôi, bệnh viện đối với tôi đã không còn đơn thuần là bệnh viện, không còn đơn thuần là hai sắc Trắng – Xanh nữa.
Giờ đây, bệnh viện đối với tôi là FAMILY và FAMILY là một bức tranh với vô vàn những sắc màu hòa trộn.
Rồi mỗi ngày trôi qua ở FAMILY, tôi sẽ lại khám phá được thêm một vài màu sắc nữa, không gian Trắng – Xanh sẽ lại được tô điểm thêm một vài nét chấm phá nữa, bức tranh Gia Đình sẽ ngày một rực rỡ hơn nữa, hoàn thiện hơn nữa.
Và tôi, dù chỉ là một chấm hoa văn bé xíu trong bức tranh Gia Đình ấy thôi nhưng tôi yêu quý công việc của mình; tôi tự hào khi được là một thành viên FAMILY, là một FAMILIER.