[Cuộc thi viết FAMILY & TÔI] _Tôi là bánh khúc đây!

Xôi lạc… bánh khúc đây!

Một buổi sáng Hà Nội, trời thu gió nhẹ nhẹ,  se lạnh, gió riết luồn vào lưng nó. Đang ngộm ngoặm cái bánh mì. Ngày cuối tuần nó vẫn lầm lũi đi làm, một thân một mình ở cái đất Hà Thành này, thấy mình sao thật nhỏ bé. Ngày còn ngồi trên ghế nhà trường nó đã mơ mộng về một công việc tháng hơn chục triệu.Nó đã cười khà khà.. đã đời.

Bíp…bíp… bíp. Tiếng còi xe máy, dòng người hối hả… Nó nhét nốt miếng bánh mì cuối cùng vào miệng, phóng xe cái “rẹt” đến chỗ làm.

Chiều ấy,hết giờ làm nó mệt lả, nằm thoi thóp trên manh chiếu, nhớ nhà, nhớ  ngày còn bé không phải lo toan, hồn nhiên, vô tư. Nó thèm được ngồi sau chiếc xe đạp cũ, mẹ chở nó đi bán rau những ngày mưa. Núp sau áo mưa, nó ôm mẹ thật chặt, mặc cho ngoài trời giông bão. Bánh xe quay tít kéo theo những tia bùn đất văng vào mặt. Nó cười thích chí.

Giờ này, mệt mỏi vô cùng, nó quyết định cần phải thay đổi. Nó lên mạng tìm việc làm.

“BỆNH VIỆN ĐA KHOA GIA ĐÌNH ĐÀ NẴNG TUYỀN DỤNG ĐIỀU DƯỠNG”. Nó sáng mắt. Nó luôn ao ước được đến thành phố “đáng sống” một lần. Và đây là cơ hội.

“Và con tim đã vui trở lại”… Nó cất giọng hát “oanh vàng”… nghêu ngao.Đúng là vui thật. Nó chuẩn bị hồ sơ và gửi bưu điện. Nó đã gửi đi niềm hy vọng và mong đợi từng ngày.

 “Anh xa nhớ anh có khỏe không, em lâu lắm không viết thư tay…”Nhạc chuông điện thoại reng, nó vội vàng bắt máy. Nhận được cuộc gọi từ Bệnh viện Đa khoa Gia Đình, nó mừng như được gặp “Bác Hồ”.

Đêm ấy, chuẩn bị đồ đạc, thử đồ chọn tới, chọn lui, nó quyết đinh mặc cái quần jean “huyền thoại”và cái áo sơ mi trắng. Nó ưng cái bộ này lắm.

Đến tiết mục luyện giọng, đứng trước gương nó luyến láy và tự nhủ “phải phô diễn hết mưu mánh, các món đòn tổng tấn công cho buổi phỏng vấn này”.

Khuya rồi thao thức không ngủ được, mai lên đường rồi, nó cầm 900 nghìn của tháng lương cuối cùng.Tiền vé đi hết 350 nghìn rồi. Nó thấy lo lắng, liệu mình có đỗ không, nó thở dài.

Sáng hôm sau, lên xe, vượt 500 cây số “núi non trùng trùng điệp điệp”.

BẾN XE TRUNG TÂM ĐÀ NẴNG! Đà Nẵng đây rồi!Cái mảnh đất yêu thương này đón chào nó bằng cái nắng nhè nhẹ vàng ươm khiến nó thích thú. Lóc cóc vác cái ba lô xuống xe, đứng một góc đợi con bạn “đểu”. Được con bạn đón bằng “con ngựa sắt – thống nhất màu xanh”  đúng kiểu “Ông bà anh”.

Chiều đến, nó chuẩn bị “lên thớt”, một buổi phỏng vấn mà nó mong chờ.

Bệnh viện Đa khoa Gia Đình! Nó thấy con tim mình như đang nổi loạn, hồi hộp.

Vào phỏng vấn sau khi “diễn xong”, khá tự tin với phần dự thi của mình, đang như “ngủ quên trong chiến thắng”. Giọng của người đàn ông vang lên: Khi vào làm tại bệnh viện, em phải gõ văn bản được 130 ký tự trong 1 phút.

Trời, nghe như “sét đánh ngang tai”. Thể loại mù công nghệ như nó nếu gõ 13 ký tự trên phút thì được. Ngậm ngùi nghĩ bụng“Thôi xong,mượn tiền ai để về đây?”

Tối đó, nó buồn lắm.Tiếng rao “tôi là bánh khúc đây” (xôi lạc bánh khúc đây) lại vang lên trong đầu. Nó ước gì đang ở Hà Nội, vẫn đi làm công việc cũ, vất vả chút nhưng cuối tháng vẫn dành dụm được một ít tiền gửi về cho mẹ. Nó không tự tin với điều kiện 130 ký tự/phút. Nước mắt chảy, cái cảm giác bế tắc khiến nó ngạt thở vô cùng. Chuẩn bị “khăn gói quả mướp về quê”.

Nằm thiếp đi, nó mơ.Trong giấc mơ, thấy ông chồng già của nó đang phì phèo điếu thuốc bên cút rượu, bầy con nheo nhóc…” ÔI NÔ OOOOOOOOOOOOO”  nó bừng tỉnh, hốt hoảng với cái giấc mơ ấy.

Lò mò vớ cái cốc nước uống ừng ực. Kế bên, con bạn đang nằm ngủ ngon lành. Không dám bật đèn, nó để Hương ngủ.Mở cửa sổ phòng trọ, ánh trăng chiếu vào qua thanh cửa sổ, thấy sao khung cảnh giống ở quê, gần gũi đến vô cùng. Nó bật chiếc điện thoại “xịn” sáng chói lóa như “đom đóm” với cái màn hình nứt vỡ tối tăm như cuộc đời nó.

Vào mạng, đọc được ở đâu đó một câu nói: “Một mũi tên chỉ được bắn tới đích bằng cách kéo nó lại phía sau, khi những khó khăn của cuộc sống kéo bạn lại hãy nghĩ rằng những điều đó sẽ đưa bạn tới một điều gì đó tốt đẹp”. Nó vui mừng, nó quyết định ở lại và “Bệnh viện Đa khoa Gia Đình” sẽ là cung tên, là bệ phóng để nó vươn lên một tương lai với cuộc sống tốt đẹp hơn.

Thứ hai, ngày đầu tiên nó đi làm. Nó rụt rè trước những đồng nghiệp mới, trước một môi trường làm việc hết sức “pro”.Mọi thứ khiến nó choáng ngợp.Tiếng chuông điện thoại tổng đài  reng … reng… Nó giật mình.

– Bệnh viện Đa khoa Gia Đình, Chăm sóc khách hàng xin nghe.

Một bệnh nhân gọi điện để đặt lịch hẹn.Nó nhanh nhảu: “Dạ, anh vui lòng cho em xin họ, tên được không ạ”

– Ừ, anh tên Nguyễn Gia Bả, em.

– Dạ, Nguyễn Gia Bả hả anh?

– Ừ, đúng rồi em.

Tên chi mà lạ ghê, kiểu cứ như là ép cho ra bã, nó nghĩ bụng. Thấy nghi ngờ với cái tên ấy, bằng trí tuệ “siêu phàm” của mình, nó hỏi lại:

– Dạ mình tên Gia Bảo hả anh, Bảo có “O” đúng không ạ?

– Đúng rồi em..( cười).

Nó đang đắc chí với tài suy luận của mình, nó hỏi tiếp: “Anh vui lòng cho em xin số điện thoại ạ.”

–  Không một he he boa năm bả tốm tốm (0122357…88)

Nó không hiểu, vội vã gọi chị đồng nghiệp nghe hộ.

Đó là cuộc điện thoại đầu tiên của nó. Nó  nhớ mãi. Một chút lo lắng và rất thú vị.

Thời gian đầu, nó đi làm với vẻ mặt nhăn nhó, có vẻ như nó không kịp thích ứng được với môi trường mới.Đi làm mà cứ như để quên não ở nhà. Ánh mắt xa xăm kiểu như đang suy nghĩ về nước Mỹ. Sau này khi nó làm Tổng thống, nó sẽ quy định một tuần có ba ngày chủ nhật. Nó nghĩ bụng.

Tháng thứ nhất, thứ hai, thứ ba trôi đi, nó đã tìm được niềm vui trong công việc. Nơi đây, nó được học hỏi rất nhiều điều, kỹ năng giao tiếp, sự nhạy bén, tình cảm đồng nghiệp. Nó thấy tự tin hơn trong việc nghe tổng đài.Nó sẵn sàng tiếp nhận cuộc gọi có giọng nói “Quảng Nôm”.

Tháng thứ tư, nó “vinh dự” được đưa vào danh sách thi sát hạch. Nó đã gặp vị thần ZEUS – thần Zớt.Không đạt trong lần thi này, khóe mắt nó cay cay, có vẻ buồn chút.

 Cũng đúng thôi, với đôi bàn tay 10 ngón “ kiêu sa” ngắn cũn cỡn, không ngón nào dài quá 3phân thì sao mà gõ được. Nó nghĩ thầm, nó đang tự biện minh cho kết quả tồi tệ của mình.

Sau buổi thi đó, nó biết mình cần phải cố gắng nhiều hơn trong những ngày kế tiếp. Ban ngày đi làm, nó bị cuốn vào công việc, nó vui hơn với công việc, lao vào học, tập gõ văn bản, học tiếng Anh… mọi thứ cứ qua đi đều đều mỗi ngày. Nó thấy yêu cuộc sống nhiều hơn.

Rồisẽ đến lúc nó thi kết thúc học việc, chỉ cần không ngừng cố gắng thì nó tin rằng nó sẽ vượt qua được vị tử thần “sát hạch” đó.

Thời gian trôi nhanh quá! Nó gắn bó với FAMILY cũng được 5 tháng rồi.Hôm nay là ngàynghỉ,nó lóc cóc con ngựa sắt của bạn ra biển ngồi.Nó tự thưởng cho mình một ly nước mía “trị giá” lên tới 5 nghìn đồng. Ánh mắt nó xa xăm. Đà Nẵng về đêm đẹp thật hay là do tâm trạng nó đang bình yên. Nhớ lại hành trình vừa qua của mình, đã có những lúc nó thấy bất lực, thấy chán nản…Tất cả rồi cũng qua.

FAMILY với nó là gia đình thứ hai, là cái “lò luyện kim” biến những thanh sắt thép hoen gỉ trở thành những thanh kim loại sáng bóng, sắc bén. Nó còn phải mài giũa, cố gắng nhiều hơn nữa.

Nó thở phào, lấy thêm động lực.

Ngày mai, nó lại được gặp những người bệnh thân quen, những bà bầu khệ nệ mỗi sáng mai, những người đồng nghiệp vui tính dễ thương đã dìu dắt nó.

“Ngựa sắt, về thôi nào…!”

“TÔI LÀ BÁNH KHÚC ĐÂY”. Nó nghêu ngao… cười…trong lòng nó có nắng!

BÁNH KHÚC là loại bánh truyền thống với nhân thịt heo, đậu xanh và lá khúc. Đậu xanh, lá khúc giã càng nhuyễn ăn càng ngon. Con người ta cũng vậy, phải chịu gian khổ mới có thể thành công.

FAMILY đã cho nó một lối rẽ, nơi chan chứa tình thân và cho nó những bài học đáng giá, chỉ cần không ngại gian khó cuối con đường ấy sẽ có nắng.

Loáng thoáng trong đầu nó…..

Sự sống nảy sinh từ cái chết. Hạnh phúc hiện hình từ những gian khổ. Ở đời, không có con đường cùng mà chỉ có những giới hạn. Điều quan trọng là phải biết cách vượt qua những giới hạn đó.”

Vũ Thị Giang – Nhân viên Chăm sóc khách hàng